CHÊNH VÊNH

Thênh thang....
một cõi nhân tình
Mà sao chẳng thể ...
... có mình với ta
Thu buồn ... vạt nắng phôi pha
Giấu trong đáy mắt...
....thật thà... lời yêu
Mênh mang...
gọi gió về chiều
Nghe như xào xạc....
.... những điều tương tư
Giấu mình trong mấy vần thơ
Chênh vênh... nỗi nhớ...
... mơ hồ ... đâu đây
Chiều nghiêng...
một áng mây bay
Ta nghiêng...
... hết cả vơi đầy... về ai
Sầu vương ... ướt sợi tóc mai
Trót thương...
nên đã nhạt phai má hồng
Nhớ người...
người có biết không...?
Ta như chiếc lá...
... lạc dòng....
.... cô đơn...!!!

Thơ : Mây Trắng Cuối Trời