BÁN HẾT ĐI RỒI TA CÓ TỘI VỚI EM
Thơ Nguyễn Thành

Bán trăng rồi giờ ta bán vần thơ
Bán nỗi nhớ trong giấc mơ dang dở
Bán luôn cả tiếng thở than nức nở
Giữa đêm trường để trả nợ cố nhân.

Ta đã rao bán không biết bao lần
Nhưng chẳng có ai cần điều đó cả
Vì giờ đây dòng người luôn hối hả
Mà tình đời như nước lã ngoài sông.

Ta lại về gom hết cả bão giông
Bao nhiêu năm trong lòng đem ra bán
Người muốn không mua giúp tôi một đoạn
Cho kiếp này khoan hãy bớt khổ đau.

Nhưng bán rồi chắc mình sẽ mất nhau
Bởi trăng, thơ đã nhuốm màu nhung nhớ
Và trong đó còn có tiếng em thở
Lúc thu tàn đông đang ở quanh đây.

Thôi ta cứ đem về để đắp xây
..